Khi thầy Hiệu trưởng hô to hiệu lệnh, những ngọn đuốc nhỏ tiến về sân trường như một bức tranh huyền ảo, đầy sắc màu và ánh sáng. Những ngọn đuốc cháy rực rỡ, tỏa sáng trong không gian mờ mịt của buổi tối, từng bước chân của các em học sinh như một nhịp điệu đồng nhất, mạnh mẽ và kiên cường. Ánh sáng từ những ngọn đuốc không chỉ chiếu sáng con đường, mà còn soi sáng những ước mơ, khát vọng và tinh thần của cả một thế hệ.
Và rồi, ngọn lửa chính thức bùng lên! Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy trong mắt con ánh lên một niềm tự hào, một chút phấn khích, và cả sự trưởng thành mà tôi chưa từng thấy trước đó.
Dưới ánh lửa bập bùng, con hòa mình vào những bài ca, những điệu nhảy. Khuôn mặt con đỏ bừng vì hơi nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ. Tôi nhận ra, ngọn lửa ấy không chỉ sưởi ấm đêm trại, mà còn thắp sáng một góc tuổi thơ con, một bước ngoặt nho nhỏ, đánh dấu sự trưởng thành đầu tiên của một cậu bé lớp 7.

Đêm ấy, khi trở về nhà, con kể cho tôi nghe đủ chuyện, giọng nói vẫn còn phấn khích. Tôi nhìn con, lòng chợt dâng lên một niềm xúc động lặng lẽ. Con tôi đã lớn hơn một chút rồi, đã biết hòa vào tập thể, biết nâng niu những khoảnh khắc đáng nhớ. Và tôi hiểu, có những ngọn lửa không chỉ cháy trong đêm trại, mà còn cháy trong lòng: Lửa của đam mê, của tuổi trẻ và của những ước mơ đang dần hình thành.
Tôi lặng lẽ ngồi bên con, lắng nghe từng lời kể đầy hứng khởi. Giọng con như vẫn còn ngân vang theo điệu nhạc, theo những vòng tay siết chặt bên đống lửa. Tôi chợt nhận ra, ánh mắt con không còn đơn thuần là một cậu bé vô tư như mọi ngày, mà trong đó đã le lói chút gì đó của một chàng trai đang lớn, một chút mạnh mẽ, một chút tự lập, và cả một chút khát khao khám phá thế giới.

Con kể về khoảnh khắc lửa bùng lên, đôi mắt ánh lên sự mong chờ, có chút hồi hộp nhưng không giấu nổi niềm vui khi được hòa mình vào tiếng hò reo của bè bạn. Con nói rằng khi ấy, con cảm thấy mình như một chiến binh nhỏ, góp phần vào sự rực rỡ của ngọn lửa chung. Tôi mỉm cười. Phải rồi, có lẽ đó là lần đầu tiên con hiểu được giá trị của sự đoàn kết, của tinh thần tập thể, và của niềm vui giản dị khi cùng nhau làm nên một điều ý nghĩa.
Rồi con nhắc đến những khoảnh khắc vui nhộn mà tôi tin rằng những mảnh ký ức nhỏ bé ấy sẽ theo con mãi, trở thành một phần trong hành trang tuổi thơ con. Ngọn lửa đêm nay không chỉ để lại ánh sáng trong ký ức, mà còn âm ỉ cháy trong lòng con, như một dấu mốc cho tuổi trẻ, cho những khát khao, và cho cả những ngày mai rộng lớn đang chờ phía trước.
Rồi con mỉm cười “Vui lắm ba ạ! Con mong năm nào cũng có lửa trại như thế này”. Tôi khẽ cười, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một chút bâng khuâng. Lửa trại năm nay là lần đầu tiên của con, nhưng chẳng bao lâu nữa, con sẽ có thêm nhiều “lần đầu tiên” khác, lần đầu xa nhà đi dã ngoại, lần đầu nhận một trọng trách lớn, lần đầu biết đến những rung động tuổi mới lớn... Dòng chảy thời gian chẳng thể níu giữ, con trai bé bỏng của tôi rồi cũng sẽ dần trưởng thành.
…
Tuổi 13, con như một chồi non vừa hé mở, háo hức hướng về thế giới bên ngoài. Bạn bè, thầy cô, những chuyến đi xa, những điều mới mẻ cứ thế cuốn con theo, và tôi biết, sẽ đến lúc con bận rộn với những trải nghiệm ấy hơn là những bữa cơm tối giản dị bên gia đình. Tôi tự hỏi, liệu ngọn lửa trại đêm nay có để lại trong con những suy tư nào không? Khi vòng tròn lửa cháy sáng, khi những bài ca cất lên, khi những câu chuyện về tinh thần đoàn kết được kể, có giây phút nào con nghĩ về gia đình, về cha mẹ?
Ngọn lửa trại rồi sẽ tàn, tro than rồi sẽ nguội, nhưng có một ngọn lửa khác vẫn luôn cháy âm ỉ trong lòng, đó là ngọn lửa của tình yêu thương, của gia đình, của những giá trị ấm áp mà con đã lớn lên cùng. Tôi tin rằng, dù mai này con có bước đi xa đến đâu, có theo đuổi những chân trời mới thế nào, thì ngọn lửa ấy vẫn luôn ở đó, nhắc con nhớ về những ngày thơ ấu, về những vòng tay ôm siết của cha mẹ, và về một nơi luôn sẵn sàng đón con trở về: Mái nhà thân yêu.

Đêm nay, con ngồi lặng yên trước ngọn nến nhỏ, mọi thanh âm thườn nhật dường như lùi xa, chỉ còn lại ngọn lửa bé nhỏ đang cháy, lung linh như một hơi thở dịu dàng của thời gian và giọng đọc của thầy Hiệu trưởng về giá trị của gia đình, về vòng tay và sự yêu thương của cha mẹ.
Bất giác con đưa tay hứng lấy ánh sáng ấy. Ngọn lửa ấm áp nhưng mong manh, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm nó lay động. Và tôi biết, tại khoảnh khắc kỳ diệu ấy, con đã nghĩ về gia đình nơi cũng giống như ngọn nến kia, dù âm thầm lặng lẽ nhưng luôn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, sưởi ấm trái tim con.
Trước ánh sáng ngọn nến, qua lời nhắn nhủ của thầy Hiệu trưởng con đã được dạy về gia đình chính là điểm tựa, là nơi mà dù có đi bao xa, con vẫn luôn mong được trở về. Cuộc sống bên ngoài kia có thể rực rỡ như ánh đèn neon, có thể cuốn con vào những giấc mơ xa xôi, nhưng không gì thay thế được thứ ánh sáng giản dị và chân thành của gia đình vẫn âm thầm hy sinh để con có được những ngày tháng bình yên, dù đôi khi con vô tình không nhận ra.

Con quen với việc mỗi ngày thức dậy đều có bữa sáng mẹ chuẩn bị, quen với dáng cha ngồi trầm tư trước hiên nhà, quen với những lời nhắc nhở tưởng như phiền phức. Nhưng rồi lớn dần lên, con mới hiểu, không có điều gì là mãi mãi, và những yêu thương ấy không phải tự nhiên mà có.
Con nhớ có những ngày mưa gió, ông vẫn khoác áo mưa, lặng lẽ chạy xe để kịp giờ đón con. Có những buổi khuya bà ngồi khâu lại chiếc áo con vô tình làm rách, mắt bà đầy những vệt mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng. Con nhớ những lúc mình vô tâm nổi nóng, làm tổn thương cha mẹ bằng những lời nói dỗi hờn, nhưng rồi cha mẹ vẫn bao dung, vẫn ôm con vào lòng như chưa từng có gì xảy ra.
Ngọn nến trước mặt con đã cháy được một nửa. Lớp sáp nhỏ xuống, tan dần, nhưng ngọn lửa vẫn kiên trì cháy sáng như tình yêu thương dành cho con suốt cả cuộc đời.
Hải Nam