Con trai tôi và những ngày cùng lớn lên!

Ken
Có lẽ, trước khi có con, tôi từng nghĩ mình hiểu thế nào là “bận rộn” và “mệt mỏi”. Nhưng đến khi có thằng bé - cậu con trai nhỏ tuổi lên ba, tôi mới thực sự biết, hóa ra bận rộn cũng có thể khiến người ta bật cười, mệt mỏi cũng có thể khiến người ta thấy đời đẹp thêm một chút.

Con tôi là một cơn lốc nhỏ. Một cơn lốc thật sự, với đôi chân không biết mỏi, trí tò mò không giới hạn và những câu hỏi nối nhau không dứt. Buổi sáng của tôi bắt đầu không phải bằng tiếng đồng hồ báo thức, mà bằng tiếng con gõ cửa phòng: "Ba ơi, dậy chơi với con đi!" Mắt còn chưa kịp mở, tôi đã phải làm “tàu bay”, làm “ngựa chiến”, rồi làm đủ thứ trò cho cậu nhỏ cười khanh khách.

con-trai-toi-va-nhung-ngay-cung-lon-len-3-1745900895.png
Lớn lên cùng con là một hành trình nhiều cảm xúc

Chăm một đứa trẻ ba tuổi là học lại mọi thứ từ đầu: cách kiên nhẫn lắng nghe, cách trả lời những câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà hóa ra phức tạp đến ngạc nhiên. Ví dụ, con hỏi tôi: "Vì sao chim bay được còn mình thì không?" Tôi ngẩn người một lúc lâu, tìm cách giải thích đơn giản nhất, nhưng rồi vẫn phải cười đầu hàng trước cái vẻ mặt tò mò đầy nghiêm túc ấy.

Thằng bé thích đá bóng, thích nhảy nhót, leo trèo và... té lăn lóc không biết bao nhiêu lần mỗi ngày. Cứ mỗi lần con vấp ngã, tim tôi như thót lại, nhưng rồi tôi học cách đứng từ xa, mỉm cười động viên: "Không sao đâu, đứng lên đi con!" Và con lại cười toe toét, phủi phủi đôi bàn tay bé xíu, tiếp tục chạy nhảy như chưa từng biết đau.

Những tối con mệt nhoài ngủ thiếp đi trên vai tôi, tôi lại ngồi yên thật lâu, ngắm khuôn mặt nhỏ xíu kia - khuôn mặt mà từng ngày đang thay đổi, đang lớn lên từng chút một. Một cảm giác vừa tự hào, vừa ngậm ngùi len lỏi trong tim: những ngày bận rộn này, những buổi tối đầy ắp tiếng cười và nước mắt này, sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Rồi con sẽ lớn, sẽ không còn cần ba bế bồng, dỗ dành nữa...

Làm cha là thế - vất vả, nhưng cũng là một hành trình diệu kỳ. Con lớn lên từng ngày, và tôi cũng lớn lên cùng con. Không chỉ là lớn về trách nhiệm, mà còn là lớn trong trái tim - học cách yêu thương nhiều hơn, bao dung nhiều hơn, và biết ơn những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng vô giá.

Nếu ai đó hỏi tôi rằng: "Chăm con nhỏ có cực không?" Tôi sẽ mỉm cười mà nói: "Cực chứ. Nhưng hạnh phúc cũng từ những cực nhọc đó mà ra."